Khung trời yêu
Tôi là Nguyễn Thanh Phong. Năm nay, tôi hai mươi mốt
tuổi. Tôi nghe mọi người nói hồi nhỏ, tôi phát triển rất chậm. Chậm hơn
mọi đứa trẻ cùng lứa, cho nên tôi có cuộc sống chậm hơn mọi người.
Peter Nguyen
Cuộc đời bắt đầu cho tôi những nỗi thất vọng khi tôi
bị những đứa trẻ khác không cho tham gia cuộc chơi của chúng. Cuộc sống
lặng lẽ của tôi bắt đầu từ đấy. Tôi lặng lẽ học, lặng lẽ chơi. Một
mình. Không bạn bè.
Tôi đã thất vọng vì bị ở lại lớp quá nhiều. Tôi tự
thân vận động tìm kiếm kiến thức. Nhờ có kiến thức, may mắn thay, tôi
có được một việc làm và có cuộc sống ổn định. Có thời điểm, tôi đã thất
vọng vì hoàn cảnh của mình. Nhưng giữa những lúc thất vọng nhất lại loé
lên một tia hy vọng. Cuối đường hầm bao giờ cũng là ánh sáng.
Tôi đã đi học lớp bổ túc ban đêm. Và tôi có những
người bạn mới rất tốt đẹp dù họ lớn hơn tôi 2, 3 tuổi. Họ cho tôi niềm
khao khát học tập, khiến cách nhìn của tôi chín chắn hơn, tươi sáng
hơn. Tôi không còn như cái tuổi 18 ngây ngô...
Bạn bè thân của tôi hiện giờ toàn là những "bạn già"
nhưng chúng tôi hiểu và thông cảm với nhau. Mỗi người có nghề nghiệp
khác biệt nhưng ai cũng sẵn sàng ở bên nhau khi cần để chia sẻ những
niềm vui, nỗi buồn của cuộc sống.
Rồi thời gian qua nhanh, tôi nay đã là một nhân viên
của trường Việt Âu. Dù chỉ là một nhân viên văn phòng nhưng tôi được
mọi người tôn trọng gọi là thầy, tôi đã được mọi người tin cậy.
Bố tôi từng nói: "Chúa khép cánh cửa lớn thì Người sẽ mở cánh cửa nhỏ". Tôi
thầm cảm ơn cuộc đời này. Cuộc đời đã cho tôi hạnh phúc, cho tôi một
khung trời yêu vì quanh tôi đã có bạn bè. Tôi cảm ơn cuộc đời đã cho
tôi trở thành một kẻ gom nhặt hạnh phúc dù hạnh phúc thật nhỏ nhoi.
Mỗi ngày, tôi tìm lại được bạn bè, tìm lại được những gì tôi đã mất. Tôi nhặt lại một tôi khác giữa dòng đời.
nguyen peter [motthoibenminh@yahoo.com]
|